Mẹ ơi, con mệt rồi...

Bình Nhiên
Chia sẻ

(PNTĐ) - Hai năm trước, đến sát ngày thi đại học My bị khủng hoảng. Ngày nào 2-3 giờ sáng vẫn còn ôm đống đề ngồi giải cho xong vì mẹ bảo “có công mài sắt có ngày nên kim”.

Khi ấy, My là học sinh lớp 12, là sĩ tử chuẩn bị bước vào cuộc thi cam go nhất cuộc đời. Giống như các bạn lớp 12 khác, My đi học đầy đủ và rất chăm giải đề. Giải đề cô cho, giải đề mẹ in bảo làm mỗi ngày. Đề mẹ My in cho My chính là áp lực lớn nhất dành cho cô học trò lớp 12 này. 

Mẹ My tốt nghiệp trường Đại học Kinh tế Quốc dân nên cũng hy vọng My có thể tiếp bước mình vào ngôi trường danh giá này. Mỗi ngày, mẹ đều động viên My cố gắng chăm học, học nhiều thêm chút để có cơ hội đỗ đại học cao. Nhưng mẹ đâu biết rằng, chính mình đã làm con gái mệt mỏi, áp lực và rơi vào căn bệnh về tâm lý.

Càng ngày My càng ngủ nhiều trên lớp, về nhà cũng chỉ muốn ngủ. Người My mệt mỏi, xuống cân một cách trầm trọng. Mẹ My chỉ nghĩ con mình do học nhiều nên mới bị suy nhược cơ thể, lập tức mua thuốc bồi bổ cho con rất nhiều. 

Đến một ngày, cô giáo báo với mẹ là thành tích học tập của tuột dốc, con hay ngủ trên lớp, không làm hết bài tập về nhà cô giao. Mẹ My nổi trận lôi đình, mắng nhiếc My: “Tao cho mày đi học, mày không học cho tử tế để cô giáo phàn nàn nhiều thế à? Hay mày chơi bời gì nên muốn bỏ học? Mày bỏ được thì bỏ luôn đi.” Bà đóng sầm cửa lại rồi mặc My một mình trong căn phòng đấy.

My nhắn tin cho một người bạn thân: “Tao mệt mỏi lắm rồi mày ạ. Có lẽ đây là tin nhắn cuối cùng mà tao nhắn cho mày. Tao không biết hồi này tao bị làm sao nữa. Tao chán học, nhưng cũng chẳng muốn đi chơi, tao chỉ muốn ngủ. Mẹ tao thì không hiểu tao, vừa mắng tao một trận xong. Tao đi ngủ đây, ngủ một giấc thật dài, thật dài. Mày sống tốt nhé Lan, thi thật tốt nhé!”. My nhắn xong tắt điện thoại và cầm lọ thuốc ngủ đã chuẩn bị, lấy ra một vốc và uống. My nằm xuống và chờ lúc mình không còn những vướng bận gì nữa trên cuộc đời này.

Mẹ ơi, con mệt rồi... - ảnh 1
Ảnh minh họa

Ngay sau khi đọc được tin nhắn, Lan đã gọi điện cho mẹ My ngay và phi đến nhà My thật nhanh. Đến nơi, Lan thấy My đang nằm trên cáng được bác sĩ đưa lên xe cấp cứu, mẹ My thì khóc ngất bên cạnh. Nhưng Lan thấy lạ lắm, vì nét mặt của My giờ rất thanh thản, cười một nụ cười mà lâu nay Lan không nhìn thấy.

Được bác sĩ cấp cứu kịp thời, My đã qua cơn nguy kịch, mẹ My thì ngồi bên cạnh tự dằn vặt mình, cầm tay My mà thủ thỉ: “Nhà có hai mẹ con, con là niềm hy vọng của mẹ, giờ con bỏ mẹ đi thì mẹ sống làm sao được”. My đã tỉnh và nghe được câu nói của mẹ, giọt nước mắt lăn dài. My nói với mẹ: “Con mệt quá rồi, sao mẹ không cho con chết đi, cứu con làm gì? Con muốn một ngày không phải áp lực, một ngày con được thoải mái sống là chính con”.

Thật ra, My không muốn thi vào trường mẹ mong muốn, dù trường đó rất danh giá. My đã rất chán nản vì mẹ không cho thi vào trường mình thích, và cũng rất áp lực khi ôn thi vào trường mẹ hy vọng My theo học.

Sau khi nhập viện, My được thăm khám và kết luận là bị trầm cảm và rối loạn lo âu mức độ nặng. Mẹ My gần như sụp đổ còn My đón nhận chuyện này một cách bình thản lạ kỳ. Kết luận này của bác sĩ đã lý giải được cơn buồn ngủ, những lúc mệt mỏi, tuyệt vọng của My.

Bệnh ập đến, My mất 2 năm để có thể hồi phục phần nào đó. Cuối cùng mẹ cũng hiểu My hơn, cho My quyết định theo đuổi ngành học yêu thích của mình. Hai năm tuy ngắn nhưng cũng rất dài đối với My, chữa bệnh, hồi phục và tạo nên kỳ tích. My đã đỗ đại học, học chuyên ngành mà mình muốn. Tương lai phía trước đang chờ My chinh phục và điều tuyệt vời nhất là My vượt qua được căn bệnh trầm cảm đáng sợ mà bản thân mắc phải.

Căn bệnh trầm cảm và rối loạn lo âu này, bắt nguồn từ sự kỳ vọng của mẹ, từ áp lực học tập của con và cả sự lo sợ phụ niềm tin yêu của gia đình. Mỗi đứa trẻ có một ước mơ riêng dành cho mình, nên tôn trọng ước mơ của trẻ. Học tập rất quan trọng, nhưng nhu cầu nghỉ ngơi ai cũng có nên cần biết cân bằng cho con nghỉ ngơi và học tập. 

Hy vọng cũng tốt, nhưng đừng đem hy vọng làm áp lực cho những đứa trẻ đang ở độ tuổi mới lớn. Làm cha, làm mẹ rất khó, hãy quan tâm đến con và chăm lo cho con nhất là sức khỏe tâm thần của con.

Tin cùng chuyên mục

Phim lịch sử, chiến tranh Việt Nam: Dấu ấn của ký ức và niềm tự hào

Phim lịch sử, chiến tranh Việt Nam: Dấu ấn của ký ức và niềm tự hào

(PNTĐ) - Điểm lại lịch sử điện ảnh Việt, dòng phim về chiến tranh tuy không sôi động nhưng mỗi tác phẩm đều để lại những dấu ấn mạnh mẽ trong lòng khán giả, trở thành những bài học lịch sử sống động đi vào lòng người, nhắc nhở chúng ta không quên những năm tháng cha anh đã sống và chiến đấu như thế, không quên lịch sử nước nhà đã trải qua những gì để có cuộc sống hòa bình, êm ấm như hôm nay… Cũng vì vậy, chúng ta thật sự phấn chấn khi dòng phim chiến tranh đang “nở rộ” và được công chúng đón nhận nhiệt tình gần đây.
169 hạt sen và giấc mơ vũ trụ Việt

169 hạt sen và giấc mơ vũ trụ Việt

(PNTĐ) - Khi đồng hồ điểm 8h30 sáng ngày 14/4 tại Texas, Mỹ, tên lửa New Shepard của công ty du hành vũ trụ Blue Origin rời bệ phóng, mang theo 6 người phụ nữ can đảm, đánh dấu chuyến bay có phi hành đoàn toàn nữ đầu tiên kể từ sau sứ mệnh của nữ phi hành gia Valentina Tereshkova năm 1963. Trong số đó, một cái tên khiến hàng triệu người Việt Nam tự hào: Amanda Nguyễn - người phụ nữ gốc Việt đầu tiên chính thức bay vào vũ trụ.
Gia đình không ruột thịt

Gia đình không ruột thịt

(PNTĐ) - Ông sinh vào tháng 5 năm 1960 trong một gia đình nghèo ở xã Bảo An, thành phố Giang Sơn, tỉnh Chiết Giang (Trung Quốc). Mất cha từ khi còn nhỏ, ông ra ngoài kiếm sống khi mới 9 tuổi, chăn vịt cho người khác, nhặt rác, bán hàng rong và dựng quầy hàng... Không có nơi ở cố định, ông sống cuộc sống lang thang ở vùng núi biên giới các tỉnh Phúc Kiến, Chiết Giang và Giang Tây.