Tôi và ông “cùng nhau vào đời”

Thái Anh
Chia sẻ

(PNTĐ) - Đó là câu mà ông tôi vẫn thường nói vui mỗi khi cùng tôi đi đâu đó. Còn tôi thì chỉ muốn sẽ có thật nhiều thời gian, để được thường xuyên đưa ông đi như thế.

Thời trẻ, ông tôi là một nhà quay phim. Bàn chân ông đã in dấu ở gần như mọi miền của Tổ quốc. Nhiều lúc, bà tôi giận ông quá, còn bảo ông là khách trọ của gia đình. Nhưng bà chỉ nói vậy thôi chứ bà biết, không thể cấm ông đi được. Cho tới khi về già, giống như mọi người ông khác, những chuyến tự đi của ông ít dần rồi thôi hẳn. Thay vào đó, ông tôi phải nhờ các con cháu đưa ông đi.

Nhưng ông tôi vẫn luôn theo dõi những gì đang diễn ra xung quanh mình, rất muốn cập nhật cái mới. Còn nhớ khi tuyến đường sắt trên cao Cát Linh bắt đầu đi vào hoạt động, ông liền nói tôi đưa ông đi xem tàu. Là một trong những vị khách đầu tiên đi “khai trương” tàu, được ngắm nhìn cảnh vật xung quanh trôi vùn vụt qua ô cửa sổ, ông phấn khởi lắm. Ông bảo thật mừng vì đất nước ngày một phát triển hiện đại. Thời ông còn trẻ, được đi chiếc xe máy thôi đã là tốt rồi. Ai ngờ lại có ngày, ông được đi ngang qua những ngọn cây.

Tôi và ông “cùng nhau vào đời” - ảnh 1
Ảnh minh họa

Những ngày gần đây, khi cả Hà Nội được sống trong bầu không khí náo nhiệt của SEA Games 31, ông cũng nói tôi đưa ông đi xem thi đấu thể thao. Chủ nhật tôi đưa ông đi xem môn thể dục dụng cụ ở Cung thể thao Quần Ngựa. Ông tôi mặc một chiếc comple, còn thắt cả cà vạt cứ như là chú rể vậy. Tôi trêu thì ông bảo ra nơi đấu trường khu vực thì phải ăn mặc lịch sự vì mình là đại diện cho nước chủ nhà. Vào nhà thi đấu, ông tôi lẫm chẫm bám lấy tôi, nhẹ nhàng bước từng bậc cầu thang rồi tìm được một chiếc ghế ở hàng ghế khán giả. Ông cũng bồi hồi với từng động tác của vận động viên, đến khi một nữ vận động viên Việt Nam giành được huy chương Vàng thì ông tôi trào nước mắt cảm động. Ông khen, bây giờ các cháu còn trẻ mà giỏi quá, chiến thắng cả vận động viên của các quốc gia khác. Ngày trước ông cũng vác máy quay phim chạy rần rần nhưng chẳng khỏe và khéo léo như các cháu vận động viên bây giờ.

Tôi và ông “cùng nhau vào đời” - ảnh 2
Ảnh minh họa

Mỗi chuyến cùng tôi ra ngoài như thế luôn để lại cho ông tôi nhiều cảm xúc. Ông vui với những điều mới mẻ mà ông được tiếp cận. Nhưng ông cũng bùi ngùi thấy mình già và lạc hậu nhiều, lo lắng không còn làm được gì cho hôm nay.

Tôi liền ôm lấy ông, nói những điều từ đáy lòng mình rằng ông không bao giờ “thừa” cả. Ông vẫn là đại diện cho sức mạnh của một thế hệ đi trước, là chỗ dựa cho con cháu chúng tôi. Tôi và ông, cả hai sẽ “cùng nhau vào đời”. 

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Về nhà

Về nhà

(PNTĐ) - Loan đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn rồi sắp xếp hành lý, bước ra khỏi ngôi nhà mà cô đã từng sống không một chút nuối tiếc. My, bạn thân của cô vỗ vai động viên: “Đúng, không cần nhìn lại, đã quyết đi thì sẽ không ân hận”.
Tội ác công nghệ trong thời đại số

Tội ác công nghệ trong thời đại số

(PNTĐ) - Chỉ bằng một cuộc gọi video và vài lời đe dọa, nhiều học sinh, sinh viên hoảng loạn tin rằng mình liên quan đến tội phạm, tự nhốt mình và cầu cứu gia đình. “Bắt cóc online” không chỉ là chiêu trò lừa đảo, mà là tội ác công nghệ đang len lỏi trong từng mái nhà.
Bi kịch ra phố đổi đời

Bi kịch ra phố đổi đời

(PNTĐ) - Chị lặng lẽ nhìn ngôi nhà vắng lặng, muốn hét thật to cho đỡ bí bách. Đứa con trai vào trại cai nghiện một tuần nay. Vậy mà chồng chị xem như không có chuyện gì xảy ra; lại còn đi công tác dài ngày, không gọi về cho vợ hỏi xem tình hình thế nào. Nếu biết chuyển ra thành phố có ngày này, chị thà ở lại quê, cày ruộng quanh năm còn hơn.
Làm mẹ không... “phông bạt”

Làm mẹ không... “phông bạt”

(PNTĐ) - Sáng nay mình đi họp cha mẹ học sinh cho con, lúc về chạm mặt cô bạn học cùng hồi cấp 3. Ngày đó, mình là lớp trưởng còn bạn là Bí thư chi đoàn. Trời xui đất khiến thế nào giờ lại có 2 con bằng tuổi, lại học cùng một trường