Vì là cháu ông

Thái Thị Thu
Chia sẻ

(PNTĐ) - Từ ngày có cháu, những mơ ước, kỳ vọng của ông đã từ từ… chuyển dần sang cho cháu.

Năm lớp 4, cháu gái ông giành được giải Nhất môn cờ vua cấp trường. Chẳng là cấp huyện tổ chức thi giải cờ vua trong các học sinh tiểu học nên nhà trường huy động học sinh đăng ký thi sơ loại. Cả trường có 5 bạn thi đấu thì cháu ông thắng được 4 ván đấu loại trực tiếp nên đứng thứ Nhất. Chỉ có thế thôi mà khi nghe tin, ông đã vui hơn bắt được vàng. Tối hôm đó, ông thủ thỉ với bà: “Cháu mình vậy là có khiếu cờ vua bà ạ. Bà xem có khi bảo bố mẹ nó đầu tư, sau này cho theo chuyên nghiệp”. Bà nghe xong thì phá lên cười vì trí tưởng tượng của ông. Sau đó, khi thi cờ cấp huyện thì… cháu ông bị loại ngay từ vòng đầu. Rồi sau đó, cháu ông cũng chán, bỏ hẳn môn cờ vua. Song, đến tận bây giờ, ông vẫn rất tự hào và cho rằng cháu ông thực sự có năng khiếu chơi cờ, chỉ là tài năng hơi phí phạm do không được tập trung học hành bài bản. 

Năm lớp 6, cháu ông lại qua được vòng sơ loại để được cô giáo xếp vào đội tuyển Toán của trường. Thế là lòng ông cũng lại rạo rực. Rồi ông kể với bà: Tôi thấy, những đứa trẻ giỏi Toán đều có tố chất thông minh, sau này thể nào cũng thành công. Bà xem như Giáo sư Ngô Bảo Châu đấy, giờ nổi danh toàn thế giới với môn Toán. 

Vì là cháu ông - ảnh 1
Ảnh minh họa

Nhưng độ một tháng sau, thì mẹ cháu về thông báo: Vừa rồi, trường sàng lọc đội tuyển, cháu không qua được bài kiểm tra nên lại thôi học đội tuyển Toán rồi. Song, ông vẫn khăng khăng bảo: “Không sao, ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần”.

Rồi mới đây, tự nhiên bà lại thấy ông bê về một cái đàn điện tử. Thì ra nghe cháu thủ thỉ là muốn học đàn, ông liền mua ngay đàn cho cháu luôn. Ông tin, cháu ông nhanh nhẹn, khéo léo nhất định sẽ đánh đàn giỏi. Tiếc là cháu mới học được một thời gian thì dừng vì không có đam mê âm nhạc. Mỗi lần ông nhắc cháu ngồi tập đàn thì cháu nước mắt ngắn dài. Cuối cùng, ông đành chịu thua vì nghe cô giáo nói, không nên ép trẻ học thứ trẻ không thích. 

Đến bây giờ, hành trình “cháu khám phá bản thân, ông ở ngoài cổ vũ” vẫn tiếp tục. Niềm tin và hy vọng của ông vào cháu vẫn luôn tràn đầy trong mọi trường hợp. Ông bảo, cháu ông giỏi giang và nhất định sẽ thành công ở một lĩnh vực nào đó, bởi vì, cháu là cháu của ông mà.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Về nhà

Về nhà

(PNTĐ) - Loan đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn rồi sắp xếp hành lý, bước ra khỏi ngôi nhà mà cô đã từng sống không một chút nuối tiếc. My, bạn thân của cô vỗ vai động viên: “Đúng, không cần nhìn lại, đã quyết đi thì sẽ không ân hận”.
Tội ác công nghệ trong thời đại số

Tội ác công nghệ trong thời đại số

(PNTĐ) - Chỉ bằng một cuộc gọi video và vài lời đe dọa, nhiều học sinh, sinh viên hoảng loạn tin rằng mình liên quan đến tội phạm, tự nhốt mình và cầu cứu gia đình. “Bắt cóc online” không chỉ là chiêu trò lừa đảo, mà là tội ác công nghệ đang len lỏi trong từng mái nhà.
Bi kịch ra phố đổi đời

Bi kịch ra phố đổi đời

(PNTĐ) - Chị lặng lẽ nhìn ngôi nhà vắng lặng, muốn hét thật to cho đỡ bí bách. Đứa con trai vào trại cai nghiện một tuần nay. Vậy mà chồng chị xem như không có chuyện gì xảy ra; lại còn đi công tác dài ngày, không gọi về cho vợ hỏi xem tình hình thế nào. Nếu biết chuyển ra thành phố có ngày này, chị thà ở lại quê, cày ruộng quanh năm còn hơn.
Làm mẹ không... “phông bạt”

Làm mẹ không... “phông bạt”

(PNTĐ) - Sáng nay mình đi họp cha mẹ học sinh cho con, lúc về chạm mặt cô bạn học cùng hồi cấp 3. Ngày đó, mình là lớp trưởng còn bạn là Bí thư chi đoàn. Trời xui đất khiến thế nào giờ lại có 2 con bằng tuổi, lại học cùng một trường