Vì là cháu ông

Thái Thị Thu
Chia sẻ

(PNTĐ) - Từ ngày có cháu, những mơ ước, kỳ vọng của ông đã từ từ… chuyển dần sang cho cháu.

Năm lớp 4, cháu gái ông giành được giải Nhất môn cờ vua cấp trường. Chẳng là cấp huyện tổ chức thi giải cờ vua trong các học sinh tiểu học nên nhà trường huy động học sinh đăng ký thi sơ loại. Cả trường có 5 bạn thi đấu thì cháu ông thắng được 4 ván đấu loại trực tiếp nên đứng thứ Nhất. Chỉ có thế thôi mà khi nghe tin, ông đã vui hơn bắt được vàng. Tối hôm đó, ông thủ thỉ với bà: “Cháu mình vậy là có khiếu cờ vua bà ạ. Bà xem có khi bảo bố mẹ nó đầu tư, sau này cho theo chuyên nghiệp”. Bà nghe xong thì phá lên cười vì trí tưởng tượng của ông. Sau đó, khi thi cờ cấp huyện thì… cháu ông bị loại ngay từ vòng đầu. Rồi sau đó, cháu ông cũng chán, bỏ hẳn môn cờ vua. Song, đến tận bây giờ, ông vẫn rất tự hào và cho rằng cháu ông thực sự có năng khiếu chơi cờ, chỉ là tài năng hơi phí phạm do không được tập trung học hành bài bản. 

Năm lớp 6, cháu ông lại qua được vòng sơ loại để được cô giáo xếp vào đội tuyển Toán của trường. Thế là lòng ông cũng lại rạo rực. Rồi ông kể với bà: Tôi thấy, những đứa trẻ giỏi Toán đều có tố chất thông minh, sau này thể nào cũng thành công. Bà xem như Giáo sư Ngô Bảo Châu đấy, giờ nổi danh toàn thế giới với môn Toán. 

Vì là cháu ông - ảnh 1
Ảnh minh họa

Nhưng độ một tháng sau, thì mẹ cháu về thông báo: Vừa rồi, trường sàng lọc đội tuyển, cháu không qua được bài kiểm tra nên lại thôi học đội tuyển Toán rồi. Song, ông vẫn khăng khăng bảo: “Không sao, ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần”.

Rồi mới đây, tự nhiên bà lại thấy ông bê về một cái đàn điện tử. Thì ra nghe cháu thủ thỉ là muốn học đàn, ông liền mua ngay đàn cho cháu luôn. Ông tin, cháu ông nhanh nhẹn, khéo léo nhất định sẽ đánh đàn giỏi. Tiếc là cháu mới học được một thời gian thì dừng vì không có đam mê âm nhạc. Mỗi lần ông nhắc cháu ngồi tập đàn thì cháu nước mắt ngắn dài. Cuối cùng, ông đành chịu thua vì nghe cô giáo nói, không nên ép trẻ học thứ trẻ không thích. 

Đến bây giờ, hành trình “cháu khám phá bản thân, ông ở ngoài cổ vũ” vẫn tiếp tục. Niềm tin và hy vọng của ông vào cháu vẫn luôn tràn đầy trong mọi trường hợp. Ông bảo, cháu ông giỏi giang và nhất định sẽ thành công ở một lĩnh vực nào đó, bởi vì, cháu là cháu của ông mà.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Phía sau những cú đánh

Phía sau những cú đánh

(PNTĐ) - Thời gian qua, những vụ việc bạo lực học đường liên tiếp xảy ra tại nhiều địa phương như: Nam sinh bị bạn đâm và đẩy xuống hồ; nữ sinh lớp 8 bị đánh hội đồng; nam sinh lớp 9 bị bạn khác trường đánh... đã khiến dư luận không khỏi lo lắng.
Xây lá chắn an toàn cho trẻ

Xây lá chắn an toàn cho trẻ

(PNTĐ) - Trong bối cảnh bạo lực học đường diễn biến phức tạp, yêu cầu đặt ra đối với ngành giáo dục không chỉ là xử lý vụ việc khi xảy ra, mà quan trọng hơn là xây dựng một môi trường học tập an toàn, lành mạnh, hạn chế tối đa nguy cơ xung đột giữa học sinh. Nhiều chuyên gia cho rằng “chìa khóa” nằm ở việc hình thành hệ thống các biện pháp đồng bộ từ gia đình, nhà trường đến cộng đồng nhằm giúp trẻ có nền tảng tâm lý ổn định và kỹ năng ứng xử phù hợp.
Lời nói cuối

Lời nói cuối

(PNTĐ) - “Mẹ, anh chị dọn ở cùng mẹ lẽ ra phải chăm lo cho mẹ tốt hơn chứ! Nhà của anh chị thì đang cho thuê, mỗi tháng cũng bỏ túi được gần 10 triệu đồng. Đây là cái phước mẹ cho lại anh chị. Vậy mà...”.
Kế nhỏ của cô em chồng

Kế nhỏ của cô em chồng

(PNTĐ) - Chiều cuối thu, nắng vàng trải xuống hiên nhà, ấm áp mà dịu dàng. Linh đứng ở bếp, tay đảo nồi canh bốc khói, nhưng tâm trí lại trôi dạt đâu đó. Sự vô tâm, lạnh lùng của Hải khiến lòng cô nặng trĩu, như có một khoảng cách vô hình đang ngày càng lớn giữa họ.
Vỏ bọc hạnh phúc

Vỏ bọc hạnh phúc

(PNTĐ) - “Sau chuyến công tác này về, mình sẽ nói chuyện với cô ấy để được sống thật với tình cảm mà mình mong muốn” lâu nay - anh thầm nghĩ về sự kiên quyết bỏ xuống cái vỏ bọc của cuộc hôn nhân mà bấy lâu anh luôn cố gắng cho nó hoàn hảo mọi mặt.