Học làm... ông

Linh Hương
Chia sẻ

(PNTĐ) - Mải sửa cái khóa cửa bị hỏng, nếu bà không nhắc thì ông cũng quên luôn giờ đón cháu. Thế là ông vội dắt xe máy ra đường và phóng đi.

Đi được một đoạn, ông mới nhớ ra là quên không đội mũ bảo hiểm và cũng quên luôn mang mũ cho cháu. Nhưng rồi ông tặc lưỡi: “Đi trong làng thôi mà. Thêm nữa, từ nhà đến trường cháu có một đoạn ngắn không cần mũ cũng được”. Rồi ông lại tiếp tục phóng đến trường. Thật may, xe vừa dừng thì thằng cháu Bi ra khỏi cổng trường.

Tuy nhiên, lần này thấy ông, nó cứ nhùng nhằng không chịu ra chỗ ông. Ông phải gọi mãi, rồi còn hơi cao giọng nó mới đồng ý để ông đèo về. Tuy nhiên, trước khi lên xe, nó hỏi: “Mũ bảo hiểm của ông và cháu đâu ạ?”. Ông cười: “Ông quên rồi. Mà ông cháu mình đi gần, lo gì. Đấy cháu xem, trên đường cũng đầy người chả đội mũ bảo hiểm”.

Thằng cháu Bi im lặng từ đó đến tận lúc về nhà, rồi cả khi vào bữa cơm. Hôm nay bố mẹ cháu đi vắng, nên ông có trách nhiệm cho cháu ăn. Thấy cháu cứ ngồi gẩy gẩy mấy hạt cơm, ông mắng: “Cháu Bi hôm nay hư thật, ông thấy cháu tỏ thái độ không vui với ông ngay từ trường. Có chuyện gì cháu nói ra xem nào?”.

Học làm... ông - ảnh 1
Ảnh minh họa

Đến lúc này thì thằng Bi òa khóc nức nở. Rồi nó bảo ông hôm nay không tuân thủ luật giao thông, sao ông đèo cháu trên đường mà không đội mũ, ông còn bảo là nhiều người cũng giống như ông. Vậy là tất cả người lớn đều mắc lỗi. Cháu không thích như vậy. Cô giáo cháu đã dặn lên xe máy là phải đội mũ bảo hiểm.

Rồi thằng Bi tiện thể còn kể ra một số “tội” của ông, nào là hai lần ông đã vượt đèn đỏ. Rồi ông nhiều lần còn gọi các cháu là “mày”. Ông khi cãi nhau với bà còn đập cả đồ đạc nữa...

Ông nghe cháu nói vậy thì sững người. Lâu nay, ông vẫn nghĩ thằng cháu Bi mới học có lớp 2 thôi, trẻ con đã hiểu gì đâu. Vậy mà hóa ra cháu đã biết quan sát, phân biệt hành vi đúng, sai rồi. Còn ông thì cứ kiểu xuề xòa, nhiều khi không chú ý làm gương cho cháu.

- Đúng là không phải cứ có cháu rồi trở thành ông. Nhờ có cháu nhắc nhở mà tôi tự vấn lại mình, thấy mình đôi lúc cũng vô kỷ luật, nóng tính, ứng xử có lúc còn thiếu chuẩn mực. Tôi cứ nghĩ mình là người lớn, lại là cây cao bóng cả trong gia đình thì làm gì cũng được, sai tí cũng chả sao. Từ bây giờ, tôi sẽ phải chú ý trong lời ăn, tiếng nói và hành động của mình, không để bị cháu Bi phê bình nữa.

Tối đó, khi các con cháu đã đi ngủ hết, ông nội liền khe khẽ tâm sự với bà. Còn bà thì tủm tỉm cười: “Đấy nhé, tôi đã nhắc nhở nhưng ông không tiếp thu. Giờ thì để cháu nó giám sát nhé”.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

Đạo Hiếu là nền tảng mọi giá trị gia đình

(PNTĐ) - Chữ Hiếu vốn là một giá trị văn hóa rất quan trọng của người Việt, thể hiện sự tôn kính, vâng lời và báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, tổ tiên. Hiếu cũng là một trong những đức tính được coi là nền tảng của các giá trị gia đình, xã hội.
Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

(PNTĐ) - Trong guồng quay tất bật của cuộc sống, đôi khi ta quên mất rằng hạnh phúc giản dị nhất chính là còn được gọi hai tiếng “Mẹ ơi!”. Vu Lan về, câu nhắc nhở “yêu thương nhất là khi còn mẹ” càng trở nên tha thiết, để mỗi người con trân trọng hơn từng phút giây còn được sống trong vòng tay, nụ cười và sự chở che vô giá ấy.
Con dâu ở cữ... bệnh viện

Con dâu ở cữ... bệnh viện

(PNTĐ) - Cả tháng nay, bà chuẩn bị mọi thứ để ra thành phố chăm con dâu sinh con. Là đứa cháu đầu tiên của gia đình, bà muốn tận tay được chăm sóc cháu lẫn con dâu thật tốt trong tháng ở cữ. Ấy vậy mà, ngày con dâu sinh, con trai bà bảo thay vì về nhà ở cữ để bà nội, bà ngoại chăm sóc thì vợ nó sẽ ở cữ trong bệnh viện.
Dạy con... sống văn minh

Dạy con... sống văn minh

(PNTĐ) - Trong cuộc đời, có rất nhiều điều mà con người cần phải học. Với con trai, tôi ưu tiên dạy con... lối sống văn minh. Nghe thì khó hiểu vậy thôi chứ nếp sống văn minh chính là không xả rác bừa bãi, tôn trọng môi trường sống của mọi người.
Mua một chữ tình!

Mua một chữ tình!

(PNTĐ) - Thi thoảng cứ sau đôi ba tuần, bác họ - tức là chị gái của mẹ chồng tôi, lại cùng con gái đến nhà mẹ chồng tôi ở. Mỗi lần ở như thế kéo dài cả tuần, bác tôi vẫn gọi vui là đi an dưỡng.