Bà ngoại

Nguyễn Thị Hương
Chia sẻ

(PNTĐ) - Tháng trước, trong bữa cơm, mẹ nói với chúng tôi: “Sắp tới mẹ gọi thợ vào sửa phòng tầng 1. Sửa xong thì mẹ đón bà ngoại về ở cùng...”.

Việc bà ngoại ở cùng nhà, với các gia đình khác có thể rất đỗi bình thường, nhưng với gia đình tôi, lại là điều gì đó khác lạ. Bởi, nhiều năm rồi, mẹ tôi và bà ngoại thi thoảng mới qua lại, gặp mặt nhau. Bà tôi vẫn đang ở với cô chú trong một ngôi nhà rất to. Và mẹ tôi thì chưa từng đưa chúng tôi bước vào ngôi nhà đó...

Bà tôi sinh được 3 người con, mẹ tôi là con gái cả, dưới mẹ còn 2 chú. Cùng là con ruột nhưng bà tôi lại có tư tưởng “trọng nam khinh nữ” nên có gì hơn cũng dành cho 2 con trai, còn mẹ tôi thì phải chịu thiệt thòi. Lên lớp 7, bà cho mẹ tôi nghỉ học dù học lực của mẹ tốt và bản thân mẹ vẫn muốn tiếp tục được tới trường. Nhưng, mẹ kể, bà ngoại nói chỉ đủ sức nuôi 2 con trai ăn học.

Bà muốn mẹ tôi ở nhà để phụ bà làm đồng, ra chợ bán rau kiếm thêm tiền nuôi em. Mẹ tôi không còn cách nào khác là phải đồng ý nhưng không chút giận dỗi bà. Mẹ thương bà vất vả, thân cò lặn lội nuôi con vì ông ngoại tôi không may mất sớm.

Cũng vì ít học nên sau này, cuộc đời mẹ tôi khá lận đận. Mẹ suốt ngày bán mặt ngoài chợ, nhặt nhạnh từng đồng tiền lẻ từ gánh hàng rau. Rồi mẹ lấy bố, một thợ điện cũng lam lũ không kém. May mà mẹ được nhà chồng thương yêu, đùm bọc. Ông bà nội cho bố mẹ một phần đất ở bên rìa cánh đồng xa. Hai bố mẹ dựng tạm ngôi nhà nhỏ, từ đó có chỗ chui ra chui vào.

Bà ngoại - ảnh 1
Ảnh minh họa

Chị em tôi lần lượt ra đời. Tôi vẫn còn nhớ có những lúc mẹ ế hàng, không có tiền mua thức ăn cho con. Cả nhà tôi ăn cơm trắng với rau chấm muối. Mẹ ngồi bên mâm, phe phẩy chiếc quạt nan cho đàn con khỏi muỗi, rồi nói giọng trầm buồn: “Giá mà ngày xưa, mẹ được học lên cao thì có lẽ đã không để các con phải khổ thế này. Các con thương thì học bù cho cả phần của mẹ nhé”.

Năm tôi lên lớp 6, bố tôi không may qua đời. Khi ấy, 3 mẹ con đang ở nhà thì có người đạp xe tới báo tin bố tôi bị ngã từ trên cột điện xuống, chết ngay tại chỗ. Mấy mẹ con tôi khóc không thành tiếng, thương bố và thương cả thân mình.

3 ngày sau đám tang bố, mẹ tôi gạt nước mắt, đi chợ trở lại để kiếm tiền nuôi con. Chúng tôi thương mẹ, cố gắng học tập thật tốt, bụng bảo dạ sau này sẽ báo hiếu mẹ. Sau đó một thời gian, trong lần theo mẹ về thăm nhà ngoại, tôi thấy có người đến đo đạc trong vườn nhà bà. Hỏi thì bà bảo là bà bán đất để chia cho 2 chú làm ăn.

Mẹ tôi là con gái, lại sớm mất chồng, một mình đang nuôi con thơ nhưng bà lại không chia cho mẹ phần đất nào. Bà ngoại bảo đất là thừa kế của bà từ cụ ngoại nên bà muốn chia cho con nào là quyền của bà. Trong mắt bà, mẹ tôi là phận gái, đã đi lấy chồng rồi nên tuổi già của bà chỉ trông cậy hết vào hai con trai.

Các chú tôi được thể, thoải mái nhận phần đất lớn đất bé, coi mẹ tôi không tồn tại. Tất cả những gì mẹ có chỉ là một chút tiền nhỏ nhoi do bà gói trong chiếc khăn vải đưa cho mẹ gọi là “lộc tổ tiên”. Hai chú có đất, người bán lấy tiền, người xây ngôi nhà rất to, trông từ xa đã thấy thật hoành tráng. Rồi sau đó, nghe theo lời chú, bà có ý xua đuổi mẹ con tôi. Bà bảo từ nay ai có phận của người đó, mẹ tôi cũng không cần qua lại nhiều làm gì. Mẹ tôi giận bà và càng không muốn bị mang tiếng là nài nỉ tiền từ mẹ già. Mỗi lần thăm, mẹ chỉ đứng ngoài cổng nhà của chú nói chuyện với bà vài câu rồi đi chứ không bước chân vào trong.

Qua thời gian, khu vực mà chúng tôi sống sầm uất hơn. Mẹ tôi không còn phải đi bán rau mà có thể tự mở cửa hàng bán tạp hóa nho nhỏ ngay tại nhà, thu nhập vì thế cũng được cải thiện. Ba mẹ con tôi không giàu nhưng cuộc sống cũng êm đềm, hạnh phúc.

Bà ngoại - ảnh 2
Ảnh minh họa

Tuy nhiên, cuộc sống của các chú và bà tôi lại không tốt đẹp như trước. Chú út từ ngày có tiền bán đất sinh ra cờ bạc, không những mất hết tiền mà còn vay nợ bên ngoài, thường hay bị bọn côn đồ kéo tới đòi nợ nên phải bỏ đi biệt xứ. Bà ngoại thì mỗi năm mỗi yếu, bị chú thứ 2 coi như tội nợ, thường xuyên nặng lời, rỉa rói bà.

Biết chuyện, tôi thấy mẹ suy nghĩ rất lâu, nhiều hôm đêm xuống mà mẹ vẫn trằn trọc. Rồi mẹ quyết định đón bà về như trong câu chuyện mẹ nói với chúng tôi.

- Mẹ sai rồi, lẽ ra ngày trước mẹ không nên đối xử bất công với con. Mẹ không nên coi thường con gái, để rồi bây giờ, con gái và cháu gái lại đón mẹ về những năm tháng cuối đời.

Bữa cơm đầu tiên ở nhà tôi, bà ngoại vừa khóc, vừa nói.

Mẹ tôi vờ như không nghe thấy gì, quay sang giục chúng tôi mau ăn cơm kẻo nguội.

Có lẽ, vết thương lòng, những tủi thân của mẹ sẽ cần thêm thời gian để xóa bỏ nhưng tôi biết, trong sâu thẳm, mẹ vẫn luôn thương yêu bà. Tôi liền thay lời mẹ, nói:

- Bà về ở với chúng cháu cho vui. Bà luôn là bà ngoại của chúng cháu. Cái gì đã qua thì cho qua, bà ạ.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Các cấp Hội Phụ nữ Hà Nội: Khẩn trương “vào việc” ngay từ ngày đầu, tháng đầu của năm mới

Các cấp Hội Phụ nữ Hà Nội: Khẩn trương “vào việc” ngay từ ngày đầu, tháng đầu của năm mới

(PNTĐ) - Ngay từ những ngày đầu, tháng đầu của năm mới 2025, các cấp Hội Phụ nữ Hà Nội bám sát thực hiện chủ đề năm của Hội LHPN Hà Nội “Phát huy truyền thống phong trào “Ba đảm đang”, phụ nữ Thủ đô tích cực tham gia xây dựng Đảng và hệ thống chính trị, sẵn sàng bước vào kỷ nguyên mới - kỷ nguyên vươn mình của dân tộc” để đưa ra các nhiệm vụ, giải pháp thiết thực, hướng tới mục tiêu nâng cao hơn nữa chất lượng, hiệu quả hoạt động của Hội và phong trào phụ nữ.
Định vị thương hiệu du lịch văn hóa Thủ đô

Định vị thương hiệu du lịch văn hóa Thủ đô

(PNTĐ) - Việc đổi mới liên tục trong xây dựng sản phẩm, cách thức trưng bày, quảng bá di tích hay tổ chức các tuyến du lịch đưa vào khai thác đã thể hiện quyết tâm của Thành phố, của Sở Du lịch Hà Nội và các đơn vị, địa phương ở Thủ đô trong việc xây dựng, nâng cao chất lượng sản phẩm du lịch, điểm đến du lịch gắn với công tác bảo tồn và phát huy giá trị văn hóa của Thủ đô. Từ đó, đưa thương hiệu du lịch Thủ đô ngày càng vươn xa.
Những “nữ tướng” dám làm việc khó được dân tin yêu

Những “nữ tướng” dám làm việc khó được dân tin yêu

(PNTĐ) - Chủ tịch Hồ Chí Minh từng căn dặn: “Trong bầu trời không gì quý bằng Nhân dân”. Tổng Bí thư Tô Lâm cũng nhấn mạnh: "Học tập, làm theo Bác để xây dựng Đảng ta thật sự “là đạo đức, là văn minh”, mỗi đảng viên thật sự là “người đày tớ trung thành của nhân dân”. Thấm nhuần tư tưởng ấy, có những “nữ tướng” là cán bộ chủ chốt, là lãnh đạo Đảng uỷ, chính quyền địa phương đã mạnh dạn làm việc khó vì lợi ích của dân và được nhân dân tin yêu.
Người phụ nữ góp phần “thắp sáng” tương lai AI Việt

Người phụ nữ góp phần “thắp sáng” tương lai AI Việt

(PNTĐ) - Nguyễn Nhật Minh - cái tên đang dần khẳng định vị thế của Việt Nam trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo (AI) toàn cầu. Với bề dày thành tích học thuật đáng nể và kinh nghiệm quốc tế phong phú, cô không chỉ là một chuyên gia trẻ đầy triển vọng mà còn là nguồn cảm hứng cho thế hệ trẻ Việt Nam.