Mùa Thu đầu tiên

Việt Phương
Chia sẻ

(PNTĐ) -

Mang xống áo mùa thu

Làm mùa thu

Nhớ giấc ngủ ngàn thu trong đài sen úa

Nhớ giọng nói mềm mại như bóng râm

Chảy vào căn nhà đổ

 

Ngày nào về đây xem rùa nổi giữa hồ

Sông Ngân xuống sông Hồng lên tiếng kêu xé ruột

Ngày nào ngó cơn giông trong suốt

Ta cầm tay ta hôn nhau

Tựa hoa nở thật nhẹ nhàng thật chậm

 

Ngày nào theo em đi lấy rau cần

Gặp mái tóc rũ buồn mệt mỏi

Con diều vàng bén lửa giữa hoàng hôn

 

Vừa trăng trăng rập rờn

Đã chuông rền loang loáng sóng hồ Tây

 

Mùa thu len lén ra khỏi cây

Đi nào đi với anh xuống đáy hồ xa thẳm.

                                      Nguyễn Bình Phương

Mùa Thu đầu tiên - ảnh 1
Ảnh minh họa

LỜI BÌNH

Mùa thu đầu tiên của Nguyễn Bình Phương không dễ đọc và ám ảnh. Cái hay của bài thơ cũng là cái tài của người viết là ở cách “gọi” ra những tương tự, tương đồng. Sự sâu sắc, tinh tế của Nguyễn Bình Phương đem đến một diện mạo mùa thu thật độc đáo:

Mang xống áo mùa thu

Làm mùa thu

Nhớ giấc ngủ ngàn thu trong đài sen úa

Nhớ giọng nói mềm mại như bóng râm

Chảy vào căn nhà đổ

Đọc những câu thơ này, người ta thấy gần với bức tranh trừu tượng hơn là một câu chuyện tình yêu. Nguyễn Bình Phương không tả mà chỉ phác thảo những nét chấm phá về diện mạo của thiếu nữ - tình yêu. Nào là: Nàng thu với áo mùa thu, mang sự bí ẩn của mùa thu (Nhớ giấc ngủ ngàn thu trong đài sen úa) và đặc biệt hơn nữa là những hẹn hò bí ẩn của tuổi đang yêu: “Nhớ giọng nói mềm mại như bóng râm/ Chảy vào căn nhà đổ”. Mùa thu đầu tiên là thế đấy, chỉ còn vương lại hương sen, màu sen và bóng sen nhưng sự quả quyết trong tình yêu thì đâu phải ai cũng có được.

Đến khổ thơ thứ hai, ta nhận ra có một mùa thu thực sự của Hà thành từ các dấu hiệu quen thuộc:

Ngày nào về đây xem rùa nổi giữa hồ

Sông Ngân xuống sông Hồng lên tiếng kêu xé ruột

Ngày nào ngó cơn giông trong suốt

Ta cầm tay ta hôn nhau

Tựa hoa nở thật nhẹ nhàng thật chậm

Thơ Nguyễn Bình Phương có đôi lúc bỏ mặc những dấu phẩy để ngắt và để mặc cho các ý cứ thông suốt với nhau mà làm nên sự trôi chảy, tuần hoàn, kiểu như: “Sông Ngân xuống sông Hồng lên tiếng kêu xé ruột” hay “Ta cầm tay ta hôn nhau”. Những động từ đồng đẳng, những ý nghĩ xô đẩy câu thơ tràn cảm xúc. Tuy nhiên, đọc kỹ ta vẫn nhận ra hai mạch xúc cảm. Một là, trầm tư suy cảm: “Xem rùa nổi giữa hồ”; “ngó cơn giông trong suốt’ hay: “Tựa hoa nở thật nhẹ nhàng thật chậm” và mạch thứ hai là quả quyết, nhanh, gấp như: “Sông Ngân xuống sông Hồng lên tiếng kêu xé ruột” hay “Ta cầm tay ta hôn nhau”. Từ đó, người đọc nhận ra mùa cứ tự nhiên mà chuyển vận, còn tình yêu của đôi trai gái ấy vẫn đương xuân. Nếu không tin, bạn thử đọc tiếp khổ thơ tiếp theo với ba câu như thế này:

Ngày nào theo em đi lấy rau cần

Gặp mái tóc rũ buồn mệt mỏi

Con diều vàng bén lửa giữa hoàng hôn

Bao giờ cũng thế, trước khi vút lên bằng sự da diết của những động từ như: “Chảy”, “kêu xé” và giờ đây là “bén lửa”, nhà thơ vẫn tìm cách kìm nén, hãm chậm bằng những biểu tượng mang nữ tính, dịu dàng như: “Giọng nói mềm mại như bóng râm” và “Gặp mái tóc rũ buồn mệt mỏi”. Có phải, người tình ấy không tha thiết mặn mà không hay đó là một sự ẩn chứa ngọn lửa bên trong. Có lẽ phải cần đến khổ thơ cuối cùng để trả lời cho câu hỏi này:

Vừa trăng trăng rập rờn

Đã chuông rền loang loáng sóng hồ Tây

Mùa thu len lén ra khỏi cây

Đi nào đi với anh xuống đáy hồ xa thẳm.

Rõ ràng, “mùa thu”  này không chỉ mang dáng dấp, tâm hồn mà cả trái tim của nàng thiếu nữ. Mùa thu vụng trộm hẹn hò, theo nhau đến nơi đẹp nhất của tình yêu. Dù đã biết trước điều ấy mà đọc lại những câu thơ này vẫn thấy hấp dẫn bởi cách sử dụng hình ảnh và dẫn dắt ý tứ của nhà thơ Nguyễn Bình Phương.

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Duyên muộn

Duyên muộn

(PNTĐ) - Tin Xuân... sắp lấy chồng được bạn bè cô bàn tán rộn rã. Ai cũng mừng cho Xuân thoát ế, nhưng cũng băn khoăn liệu câu chuyện tình yêu đó có thật không... Ở tuổi này rồi, nếu lại bị thất tình thì tội Xuân lắm.
Chọn đúng nơi cho cha mẹ sống già

Chọn đúng nơi cho cha mẹ sống già

(PNTĐ) - Những ngày gần đây, tôi nghe nhiều người bàn tán, thậm chí bức xúc, khi thấy đâu đó xuất hiện xu hướng con cái, dù thành đạt, giỏi giang, lại đưa cha mẹ vào trại dưỡng lão. Không ít người xem đó là biểu hiện của sự bất hiếu, là bạc bẽo, là “có ăn học mà quên ơn dưỡng dục”. Nhưng với tôi, một người mẹ già từng trải, từng đứng lớp, từng nuôi con khôn lớn, tôi lại nghĩ khác: Con cái tiến bộ, hiểu biết, thì nên đưa bố mẹ vào trại dưỡng lão, nếu điều đó mang lại cuộc sống tốt hơn cho người già.
Bố mẹ, con và thần tượng

Bố mẹ, con và thần tượng

(PNTĐ) - Thời gian qua, với sự nở rộ của các chương trình giải trí quy tụ nhiều trai xinh, gái đẹp, sự xuất hiện của các ban nhạc, nhóm nhảy đã tác động nhiều tới giới trẻ. Nhiều bạn đã chọn cho mình thần tượng là các ca sĩ, diễn viên, nghệ sĩ... Tuy nhiên, nếu chỉ là sự hâm mộ đơn thuần thì không đáng nói. Có nhiều bạn trẻ còn trở nên cuồng thần tượng tới mức có thể bỏ hết công việc, sao nhãng cả người thân của mình chỉ tập trung dõi theo thần tượng.
Tâm Giao trò chuyện

Tâm Giao trò chuyện

(PNTĐ) - Chán cảnh... ở rể Sau khi kết hôn, em ở rể vì vợ chồng điều kiện kinh tế còn eo hẹp, chưa có điều kiện mua nhà riêng. Em cũng nghĩ rằng nhà nào cũng là nhà, dù bố mẹ vợ hay bố mẹ mình thì đều là bố mẹ. Tuy nhiên, sau một thời gian sống, em thấy rất bí bách. Lúc nào em cũng phải khép mình, sống nền nếp, nếu có muốn đi sớm về muộn, bù khú với bạn bè một chút cũng phải “ngó” mặt bố mẹ vợ. Chưa kể thi thoảng ông bà còn góp ý với em thế này, thế kia. Em thấy mình đúng là mất hết vị thế...           Bạn đọc nam (giấu tên).