Tự hào với làng nghề hơn ngàn năm tuổi

thục nhi
Chia sẻ

(PNTĐ) - Chúng tôi đến thăm ngôi nhà nhỏ của nghệ nhân Nguyễn Văn Mộc nằm cạnh đường trục chính của làng rèn nổi tiếng Đa Sỹ (Hà Đông, Hà Nội). Ngôi nhà nhỏ ấy đã chứng kiến sự cống hiến của ba thế hệ thợ lành nghề của làng.

Nghệ nhân Nguyễn Văn Mộc cho biết: “Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có ba đời làm thợ: Từ ông nội tôi truyền cho bố tôi, bố tôi truyền lại cho tôi. Hiện nay chúng tôi tiếp tục có đời thứ tư, đó là tôi truyền lại cho con trai lớn của tôi”.

Bác Mộc rất tự hào về truyền thống của làng, bác hồ hởi kể: “Thành hoàng làng tôi là một cụ sinh ra và lớn lên tại làng. Cụ rất giỏi nghề thuốc. Cụ lấy công chúa con vua Lê rồi hai người về làng bốc thuốc cứu dân được dân làng tôn lên làm Thành hoàng. Còn hai cụ tổ nghề rèn của làng lại là người từ Thanh Hóa ra truyền bí thuật nghề rèn cho con dân có kế sinh nhai và gìn giữ tới bây giờ”.

Tự hào với làng nghề hơn ngàn năm tuổi - ảnh 1
Đình làng Đa Sỹ Ảnh: Int

Trong câu chuyện buổi sớm, bác Mộc say sưa nói về lịch sử và truyền thống của làng Đa Sỹ, bác cho biết: Làng của bác đã ra đời cả hơn ngàn năm về trước, từ thời Vua Hùng Vương thứ 18, dân làng đã biết làm đao, kiếm, vũ khí đánh giặc. Nhưng tới thời nhà Trần, làng bác mới biết làm những đồ gia dụng, đồ rèn tinh xảo phục vụ đời sống nhân dân khi có hai cụ là tổ nghề rèn được thờ tại đình làng từ trong Thanh Hóa ra dạy cho bà con. Kể từ đó làng có sự thay da đổi thịt, thịnh vượng và sung túc tới ngày nay.

“Nhưng nghề lao động chân tay, ai chịu khó, yêu nghề, bán đắt hàng mới có cuộc sống ung dung. Còn cứ đều đều, bình bình thì phải tiêu dùng hợp lý mới mong đủ ăn. Anh nào lười, không chịu làm thì chỉ có chết!”, bác Mộc chia sẻ và bật cười vui vẻ.

Bác Mộc cũng nói, gia đình bác  may mắn khi có con nối nghề. Bởi theo bác, giới trẻ trong làng hiện nay không thiết tha với nghề truyền thống nữa, do vừa vất vả, vừa nhem nhuốc, khó giàu có.  

Nhìn những chiếc dao của làng rèn Đa Sỹ sắc lẹm mà đơn sơ với cán gỗ, màu sắc gần gũi khác biệt với những chiếc dao công nghiệp sáng bóng, tôi không khỏi ngần ngại trước sự cạnh tranh giữa những sản phẩm thủ công truyền thống với những mặt hàng công nghiệp. 

Tự hào với làng nghề hơn ngàn năm tuổi - ảnh 2
Nghệ nhân Nguyễn Văn Mộc đang làm việc tại hiên nhà
Ảnh: Thục Nhi

Như hiểu được suy nghĩ của tôi bác Mộc cho biết: “Nhân dân ta vốn có thói quen “ăn chắc, mặc bền” nên dùng cái gì là phải tận dụng đến không thể dùng được nữa mới thôi. Thậm chí hỏng rồi lại sửa chữa, dùng lại. Mà dao Đa Sỹ thì bà con tha hồ quăng quật, không lo lắng hỏng hóc gì cả. Có gỉ, mài đi lại sáng đẹp, sắc nước như mới. Còn dao nhập khẩu đẹp, mẫu mã phong phú nhưng độ sắc bén không bằng dao Đa Sỹ. Giá thành của các “dòng” dao này lại rất đắt, không hợp với đa số túi tiền của nhân dân ta. Trong khi đó, bên cạnh làm bếp, bà con ta còn dùng dao để chặt củi, phát cây, chẻ tre, làm vườn… không ai dám mang con dao đắt tiền ra dùng nên dao Đa Sỹ vẫn là lựa chọn hàng đầu”.

Tuy vậy, trước những tác động mạnh mẽ của sự phát triển, những nghệ nhân làng nghề Đa Sỹ không vỗ về bản thân khi nền kinh tế chung của bà con nhân dân trong nước còn hạn chế nên lựa chọn sản phẩm của làng nghề mình, họ vẫn tìm tòi và học hỏi cách thức sản xuất dao của các nước bạn để cải tiến cách làm dao truyền thống của làng cho phù hợp với nhu cầu đời sống hiện đại.  Như thay thế các khâu rèn dao, cắt sắt, mài… bằng máy móc hiện đại để giảm thiểu sức người mà sản phẩm đẹp, hiện đại hơn.

Ở tuổi 70, với lòng yêu nghề và thiết tha mong muốn làng nghề được duy trì, tiếp nối và phát triển ở các thế hệ kế tiếp Nghệ nhân Nguyễn Văn Mộc vẫn ao ước khu công nghiệp làng rèn Đa Sỹ sớm được đưa vào hoạt động để bà con đầu tư trang thiết bị làm nghề nhanh chóng tạo ra những sản phẩm hợp thời đại vừa phục vụ bà con trong nước, vừa xuất khẩu ra nước ngoài, tránh ô nhiễm môi trường...

Ý kiến bạn đọc

Tin cùng chuyên mục

Không gian thư viện: Chiều sâu văn hóa Hà Nội

Không gian thư viện: Chiều sâu văn hóa Hà Nội

(PNTĐ) - Giữa nhịp sống hối hả của một Thủ đô đang chuyển mình từng ngày, Hà Nội vẫn gìn giữ cho mình những khoảng lặng rất riêng - nơi con người có thể chậm lại, lật giở từng trang sách và lắng nghe nhịp thở của tri thức. Đó là những không gian thư viện, từ các thư viện lớn nằm ở khu vực trung tâm đến những thư viện cộng đồng, thư viện làng ở ngoại thành.
Chuyển mình từ những mô hình “Bình dân học vụ số”

Chuyển mình từ những mô hình “Bình dân học vụ số”

(PNTĐ) - Tại Hà Nội, phong trào Bình dân học vụ số được triển khai bền bỉ, lấy cơ sở làm điểm tựa. Từ cấp phường, xã, các mô hình gần dân, sát việc đã từng bước “mềm hóa” chuyển đổi số, biến những khái niệm tưởng chừng khô cứng thành các thao tác cụ thể, quen thuộc, dễ thực hành. Nhờ đó, người dân không chỉ tiếp cận mà còn chủ động sử dụng dịch vụ công trực tuyến.
Phối hợp liên ngành phát triển người tham gia bảo hiểm

Phối hợp liên ngành phát triển người tham gia bảo hiểm

(PNTĐ) - Phấn đấu hoàn thành kế hoạch chi tiêu của BHXH Thành phố giao về phát triển BHXH tự nguyện, BHYT hộ gia đình, bảo hiểm xã hội các cơ sở của thành phố Hà Nội đã có những cách làm phối hợp liên ngành, hiệu quả, vừa giúp nhân dân nắm bắt đầy đủ, kịp thời các chính sách mới của Đảng và Nhà nước, vừa góp phần thực hiện chính sách an sinh xã hội trên địa bàn.
BHXH TP Hà Nội siết chặt công tác giải quyết, chi trả và quản lý người hưởng bảo hiểm

BHXH TP Hà Nội siết chặt công tác giải quyết, chi trả và quản lý người hưởng bảo hiểm

(PNTĐ) - Giám đốc BHXH Thành phố yêu cầu Chánh Văn phòng, Trưởng các phòng nghiệp vụ và Giám đốc BHXH các cơ sở nghiêm túc thực hiện đầy đủ các quy định của pháp luật, quy trình nghiệp vụ trong công tác tiếp nhận, giải quyết, chi trả và quản lý người hưởng BHXH, BHTN theo chỉ đạo của BHXH Việt Nam và BHXH Thành phố.
Tuấn Hưng và hành trình tự “chữa lành”

Tuấn Hưng và hành trình tự “chữa lành”

(PNTĐ) - Những ngày cuối năm 2025, nam ca sĩ Tuấn Hưng xuất hiện trở lại với một vai trò mới - người viết nhạc. Tuấn Hưng ra mắt album “Chạm” gồm 5 ca khúc do chính anh sáng tác, khiến nhiều khán giả bất ngờ. Sự bất ngờ ở đây không chỉ là vai trò mở của Tuấn Hưng, mà vì sự hiện diện lặng lẽ, trầm tĩnh khác xa với “con ngựa bất kham” Tuấn Hưng của những ngày nào.