Có rất nhiều cách để thể hiện tình yêu thương với những người thân trong gia đình mình, để cuộc sống phong phú từ những trải nghiệm ý nghĩa. Một trong số đó là gia đình cùng nhau xê dịch, đi đến những miền đất mới, khám phá thêm những điều lạ lẫm, thú vị, để mỗi thành viên biết trân quý thời gian bên nhau và tình cảm gia đình thêm gắn bó.
Những ngày này, khi các học sinh lớp 12 chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học, tôi lại nhớ tới con trai mình năm xưa. Từ chỗ là một học sinh chăm ngoan, con tôi lại sa đà theo đám bạn xấu, suýt đánh rơi cả tương lai của mình.
Mai bần thần mãi chưa đi vì không nỡ làm bà buồn. Bà thì cứ níu lấy tay Mai, dặn dò đủ thứ. Nào thì “Cháu đi đường phải cẩn thận”, “Cháu lên thành phố rồi thì phải tự biết chăm sóc cho bản thân”, “Thi thoảng nhớ gọi điện về cho bà”…
Ngày nhận kết quả thi chứng chỉ tiếng Anh quốc tế IELTS được 6,5 điểm, tôi mừng lắm và vội báo tin cho bà biết. Tôi nhớ tới bà đầu tiên cũng bởi vì một lý do rất “thực dụng” là bà hứa thưởng “đậm” cho tôi nếu đạt kết quả cao trong kỳ thi.
“Con xuống ăn cơm, mẹ nấu xong rồi”, “Mẹ đợi chút, con đang bận”. Một lát sau, tôi lại nghe tiếng mẹ giục: “Con xuống ăn đi, cơm canh nguội hết cả rồi”. Tôi không những không rời máy tính, còn cáu kỉnh với mẹ: “Con đang bận, lát nữa con ăn sau. Mẹ cứ ăn trước đi”.
Mỗi buổi tối, vừa đấm lưng vừa xem tin tức cuối ngày, bà Oanh lại thở dài thườn thượt, chỉ mong cho sớm mai ngủ dậy dịch bệnh biến đi thật xa không trở lại nữa. Để các “con dâu yêu quý” của bà ngay lập tức về đây, đón lũ trẻ trở lại nhà chúng. Nguyên một mùa dịch, bà bận đến mức “hết hồn”!